Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố


Phan_25

Julia vừa bước vào ‘phòng’ đã vứt mình xuống tấm đệm chính giữa khuôn nhà. Jackson lặng lẽ ngồi bên cạnh, khẽ tằn hắng :

– E hèm. Xin lỗi thưa quý cô. Cô có muốn dùng trà không?

– Ô hô… không cần, tôi muốn chút nước muối thôi.

– Chi vậy?

– Tạt vào anh. Muối dùng để đuổi tà rất linh nghiệm luôn.

– Haha! Em thật là…

– Đáng yêu hén… A… Jack… Jack…

– Hử? Chưa nhớ kĩ hả? Tên anh là Jackson!

– Anh… mau… đuổi nó… – Julia run lẩy bẩy níu tay áo Jackson.

– Chỉ là con nhện thôi mà? A… Em sợ nhện?

– Đ… đuổi… nó… – Julia nép vào lòng Jackson. Những lúc này, anh cảm thấy mình thật… nghĩa hiệp. Thật là như đại trượng phu thân cao vài mét, người nặng vài gam vậy!

Jackson sau khi đuổi cái con nhiều chân ấy đi thì nhếch mép. Cuối cùng cũng tìm ra được điểm yếu của cô. Nhìn xuống đã thấy cô ngoan ngoãn ngủ luôn vì mệt trong lòng mình, anh mỉm cười dịu dàng bế cô đặt xuống nệm. Anh nhìn cô. Cái mặt cô đột nhiên đáng yêu đến kì lạ, đôi môi cô có sức hút bất bình thường. Chả ngại ngần gì, anh cúi xuống hôn Julia, cô vô thức đáp trả nụ hôn đó.

Đó là những giờ phút đầu tiên của ba cặp đôi khi ở Nhật.

CHAP 103

Nghĩ ngơi đến chiều, có người báo tới giờ ăn, thế là tụi hắn, tụi nó kéo nhau về nhà chính quây quần.

Trên bàn ăn, một không khí quái dị tràn ngập. Gì vậy trời? Pama Josh mỉm cười với những người còn lại, chỉ cho mình Zoey ăn trái bơ, hồn phách bay tứ tung!

– Tụi con chung lớp với Josh nhỉ?

– Dạ.

– Thế thằng nhóc này thế nào?

– Con nít ạ! – đồng thanh.

– Hô hô! Con trai ơi, thế này làm sao con lấy vợ được đây? Lớn già cái đầu rồi mà cứ làm như mình bé bỏng lắm không bằng.

– Đừng bắt bẻ tui nữa nghen! Nói về vấn đề khác đi… Hừm…

– Là gì?

– Tại sao trái đất xoay?

– …

– Haha! Đùa chút.

– Được rồi. Ta muốn hỏi về mơ ước. Bắt đầu từ Zoey nhé! – mama Josh nháy mắt.

– Dạ… ơ… hòa bình thế giới ạ.

“Phụt!” – phản ứng của hầu hết mọi người lúc này là phun thức ăn ra vì quá sốc.

– Suy nghĩ lớn nhỉ?

– Thôi, ăn đi đã, cứ đà này sốc chết mất.

Thế là sự nghiệp tám xuyên lục địa, đa dạng về chủ đề, phong phú về tính cách ngưng ngay tại đây.

Sau bữa ăn, bảy đứa kéo đi tham quan nhà. Và Josh chính là hướng dẫn viên nghiệp dư dẫn đường, vậy mà…

– Ủa? Mình đi ngang đây chưa? – đang yên đang lành mà đi, Josh đột nhiên dừng lại rồi quay qua hỏi sáu đứa còn lại.

– Hớ? Ai mà biết. Chỗ nào cũng giống chỗ nào, mà… thằng kia! Mày làm hướng dẫn viên kiểu ôn gì thế?

– Hự. Cái sân nhà bự như rứa, tao nhớ hết thì tao…

– Đi hỏi mấy cô giúp việc đi. Mà sao không thấy ai hết vậy?

– Ờ. Gì kì vậy ta? Nãy giờ đi lòng vòng có thấy ma nào đâu?

Tất nhiên rồi, thấy làm sao được mà thấy. Pama Josh đã ra lệnh tất cả tránh mặt đi rồi. Còn Zoey nghe tới một tiếng hai chữ cái “ma” đã run run bám lấy nó và Julia, bị hắn và Jackson giành lại, bất đắc dĩ đành dính vào tên hướng dẫn viên dỏm.

– Tao không nghĩ sân này rộng dữ vậy, cứ đi bừa đê.

– Ờ! “Bộp” A! – giọng Zoey.

– Quên nói, nhà có nhiều bẫy chống trộm lắm. Cẩn thận a. – Josh nhanh tay kéo Zoey ra khỏi đường bay của một trái mận.

– Ôi mẹ ơi! Mém tí là văng luôn cái răng. Văng ở đây thì mất chắc luôn! Làm sao bỏ dưới gối cho Tiên Răng được? À mà chắc răng không dễ rụng đâu nhỉ?… bla bla…

Trong khi Zoey cứ lèm bèm như con tự kỉ, Josh đành vác nhỏ lên vai bước đi. Một tiếng sau,… cảnh vật xung quanh vẫn vậy, nhà, cây to trồng trực tiếp xuống đất, cây nhỏ trồng trong chậu, vài đôi dép vứt lăn lóc, mặt đất, mây trôi, gió nhẹ, ánh sáng yếu của trăng cuối tháng,…

– Có một sự nản không hề nhẹ!! Không lẽ người Nhật nào cũng thích nhà to như vậy hả? Ô mai gót!!

– Gez! Ở đây nhiều nhà cơ mà. Vào ngủ luôn cho rồi! – Jackson mở cửa thản nhiên bước vào.

– Ừ. Vào nghỉ ngơi đi. Mệt quá!

– Bảy đứa tụi mình chui vào chung một nhà ngủ cho vui!

– Okê!

– Chơi bài không? – Zoey hỏi sau khi cả bọn đã yên vị trong phòng.

– Mày đem theo á? – nó tròn mắt.

– Ừ.

– Vậy mà không một ai đem theo điện thoại á?

– …

Sau câu nói đầy tính sát thương của nó, mặt cả đám xám xịt.

– Thôi cứ chơi vậy. Ai thua bị phạt gì nhỉ?

– Tùy người thắng đi.

– Okê! Nhào vô.

Kết quả cuối cùng, Kevin bé chiến thắng. Thằng bé háo hức tham gia chơi dù nó một mực không cho… Ớ… thời kì nổi loạn… đến sớm vậy sao? Mà tạm biệt giáo dục, quay lại vấn đề chính. Người thua là Julia. Cô bình thường vốn rất may mắn, nhưng thường đen bạc. Cứ mỗi lần chơi bài là thua. Cứ ngỡ lần này là đối tượng khác, ở nước khác, trong hoàn cảnh khác kết quả nó sẽ khác. Cô thật không ngờ mình thua một thằng nhóc, mà đây lại là lần đầu thằng nhóc chơi bài… Sỉ nhục quá… Và hình phạt mà thằng bé dành cho Julia là :

CHAP 103 (2)

– Vì bình thường pama hôn nhau chẳng cho con xem. Lần này con muốn thấy chị Julia hôn anh Jackson nhé!

(thực chất câu trên là do Zoey xúi thằng bé nói! = =” Phát lệnh truy nã con nhỏ hại não trẻ em)

Nó lườm Zoey vì tội dám dạy con trẻ ngây thơ mấy thứ đấy. Zoey cười gian. Đã từ lâu nhỏ muốn xem thử khuôn mặt bối rối của nữ hoàng băng giá nổi tiếng lạnh lùng sau khi hôn là như thế nào. Nay, thời cơ đến rồi, thời cơ đến rồi! Nhào dzô đê! Nhào dzô đê!

– Cái… cái g… gì? Em… nói chị… hôn… hôn… anh… Jack…son? Tuyệt đối không được! Đổi đi! – Julia tuyệt vọng. Jackson chắc chắn không ý kiến. Hắn và Josh chắc chắn sẽ bênh vực bạn bè mà im lặng. Cô biết trò này do Zoey bày ra nên không có cơ hội nhỏ sẽ giúp đỡ, chỉ còn biết trông chờ vào nó và Kevin bé thôi. Ấy vậy mà…

– Chị… không giữ lời ạ? Vậy mama, con cũng không đánh răng tối nha! Con lười lắm!

– Không được! Julia mày làm gương cho thằng nhóc mau! Thực hiện đi! – nó đã từng nói sẽ kiên cường dạy dỗ Kevin bé thành hotboy đẹp trai, ấm áp, có tinh thần trách nhiệm cao, biết giữ lời. Lần này đành phải đem Julia ra làm mẫu thôi! Bạn gì ơi hy sinh vì nền giáo dục nước nhà nhé! Ơ nhưng là nụ hôn đấy! Thôi ok. Nhắm lúc đó che mắt thằng bé lại là được.

– Tới mày mà cũng đối xử với tao vậy hả? Biết vậy đã không chơi… hic.

Julia bắt đầu thực hiện hình phạt. Cô từ từ lại gần Jackson, miệng anh khẽ nhếch lên 1cm2. Cô bắt đầu quỳ gối trước anh, ‘dịu dàng’ kéo Jackson lại bằng cổ áo, cúi xuống, ngày càng gần hơn. Jackson thích thú ngồi hơi ngả người ra sau hưởng thụ, những người còn lại ngồi hớn hở chờ đợi, còn nó chuẩn bị sẵn sàng tư thế để che mắt Kevin bé.

Julia bây giờ mặt đỏ như quả gấc. Hic… Cô đúng chất là bị ăn hiếp mà! Bạn bè kiểu gì vậy không biết! Đứa thì bày trò hại bạn, đứa chẳng thèm quăng phao cứu nạn còn thẳng chân đạp luôn cô lọt biển! Ây… trách thì trách số quá nhọ thôi. Đổ cho ai nữa. Nàng Julia cứ đắn đo suy nghĩ làm Jackson đợi dài cổ rồi! Aghr. Chẳng thể chờ được nữa. Anh kéo cô xuống và… hôn.

Nó giật mình, quên cả che mắt thằng nhỏ. Hắn và Josh hơi ngạc nhiên, thì ra thằng bạn mình cũng bạo gớm. Zoey cười toe toét, mắt sáng như đèn bàn thờ. Khuôn mặt của Kevin bé từ trắng sữa chuyển sang đỏ hồng. Còn Julia đã đơ người!

Ya! Cô chỉ định hôn lên trán của anh. Ai cho phép anh hôn lên môi cô như thế?! Aaaa!!! OMG! Bị nguyên dàn khán giả kia thấy hết rồi?! Kiểu này sao ăn nói với gia đình đây? Đều tại cái tên Jackson tự – nhiên – như – thế – giới – chỉ – có – hai – ta này cả!! Đã thế còn cứ giữ khư khư hai tay cô, cũng do không đúng thế nên hai chân cô quỳ còn không vững, thế này làm sao vùng ra, không khéo ngã u đầu, tổn thương đến bộ não thiên sinh của cô? Cớ gì hôn lâu thế này? A… cuối cùng cũng xong! Mặt cô bây giờ dùng để chiên trứng cũng chín.

CHAP 103 (3)

Sau nụ hôn dài 35s và 1 phút chết lặng của cả đám (trừ Jackson). Zoey cười gian :

– Chơi nữa không?

– Không. / Chơi. – ý kiến “không” đó là của một người duy nhất _ Julia.

– Julia chung đội với anh. Lại đây. – Jackson kéo Julia ngồi vào lòng anh. Mặt cô lại đỏ như quả gấc.

– Xì dách nhé! (tên gọi bình dân, bạn nào không biết chơi hem?)

– Đây làm cái cho! – Zoey cười.

Thế là nhỏ bắt đầu chia bài. Bài như sau :

Hắn và nó xì dách (là con A và 10 hoặc J hoặc Q hoặc K), Julia và Jackson xì bàn (hai con A), Josh 20, Zoey 15.

Hắn, nó, couppleJ&J đã hạ bài. Chỉ còn Josh và Zoey quyết đấu.

– Không rút nữa. – Josh mỉm cười. Cơ hội anh rút được con A tức cộng 1 để nắm được 21 là 0% vì hết lá A trong bộ bài rồi.

– Hạ bài luôn đi.

– 20.

– Hừ. Chờ em thắng anh… Rút đây.

– Là lá 2. Đánh liều rút tiếp đi cưng. – trong đầu đám này bắt đầu nghĩ ra nhiều thứ quái dị để phạt Zoey nếu nhỏ thua. Muahahaha!!

– Hừ. – 17 sao? Nếu không rút cũng thua, mà rút nhỡ lớn quá thì cũng chết, thôi nhỏ cứ rút vậy – Ta rút đê… Hây!

Zoey giằn mạnh lá bài xuống sàn. Nhỏ từ từ mở lá bài lên, trong đầu không ngừng khấn vái là 4 hay 3 cũng được… đừng là 5!!!! Và kết quả…

CHAP 104

– Là 5 rô. – Zoey thẫn thờ nói, khuôn mặt từ trắng hồng thành trắng xám.

– Hahaha! – giọng cười mĩ miều của đám lố nhố còn lại.

– Do ăn ở con ạ! Haha! – Julia nói móc. Đến giờ, Zoey bắt đầu thấy ân hận vì đã bày trò ‘chơi’ Julia.

– Oke, giờ, mấy người muốn sao?

– Nhường quyền cho Julia.

– Hô hô! Nhảy kiyumi hay gangnam style nhể? Ở đây là Nhật Bản mà, kiyumi đi. Vừa nhảy vừa hát nhé!

– Ặc. Mày chơi ác.

– Haha! Làm đê. Gieo hạt cây nào gặt quả cây đó thôi! Haha!

– Hic. Thôi được rồi. 1, 2, 3…

– Hahaha.

Thế là nguyên đám đùa giỡn, cười rôm rả tận 2 giờ sáng mới bò ra ngủ. Lần này hắn nhanh tay ôm nó cứng ngắc khiến Kevin bé cau mày giận dỗi, cái mặt phúng phính hết sức đáng yêu a~~…

Sáng hôm sau, nắng rọi vào mắt nó do nằm gần cửa sổ, bị chói, nó giật mình thức giấc. Nó chậm rãi ngồi dậy và tình hình lúc này vô cùng gây sốc! Thế quái nào mà hắn + Jackson + Josh ôm nhau ngủ. Julia và Zoey dính nhau cứng ngắc. Kevin bé nằm trong lòng nó.

Chẳng phải tối hôm qua, tụi hắn đã đấu tranh kịch liệt, kết quả nhận vài cục u trên đầu mới được ôm tụi nó ngủ sao? Tại sao bây giờ lại ôm nhau mà ngủ thế kia? Ô men! “Chỉ có đàn ông/phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau…” A mà sốc nhất là… ngoài cửa chính là nguyên một dàn người hầu nhà Josh đang nhìn cả đám ngủ với ánh mắt rất chi là… kì bí. Ẹc! Đà này không ổn.

– Em xin lỗi mấy chị!- nó cúi đầu tạ tội với mấy cô hầu rồi khổ sở lay Kevin bé.

– Mama… Con muốn ngủ mà! Năm phút thôi. – thằng bé lười nhác đáp, mắt vẫn nhắm tịt.

– Dậy. – nó qua lay hắn.

– Hana… Anh muốn ngủ! Năm phút thôi. – hắn hệt Kevin bé lười nhác đáp, mắt nhắm tịt. Hắn kéo nó, nó ngã luôn vào lòng hắn. Thế là tên này tỉnh bơ ôm nó như gối ôm ngủ tiếp, còn tham lam ngửi mùi hương trên tóc nó.

– Ồ… – hàng chục cái miệng bên ngoài đồng thanh.

– Ặc! Trời ơi! Động đất kìa dậy mau! – nó bối rối vùng vẫy, chỉ khiến hắn ôm thêm chặt, mất kiên nhẫn hét lên.

– Wah!!!! Kiếm chỗ nào cao cao núp đi. – Julia ngồi bật dậy hét lên – Ủa? Có gì đâu?

(động đất mà kiếm chỗ cao cao núp cho chết, thím này chưa tỉnh ngủ hẳn đả truyền bá tư tưởng lệch lạc, thật không ổn a~ tội lỗi)

Và sau chất giọng oanh vàng của nó, phối hợp chất giọng vàng oanh của Julia đã đánh thức hết năm ‘nàng công chúa’ còn đang ngủ.

– Aaaa! Sao mày ôm tao?

– Là mày ôm tao chứ?

– Julia/Zoey của tao đâu? Sao lại là mày?

– Aaaa!!! Thằng kia! Kiểu này rồi sao tao lấy vợ?

Jackson và Josh ra sức cãi nhau mà không hay biết có bao nhiêu cái cằm sắp rớt ở ngoài kia…

Một buổi sáng ồn ào náo nhiệt, đầy những hình ảnh và phát ngôn gây sốc đã qua, cả bọn được dẫn đi vệ sinh cá nhân, rồi ăn trưa. Zoey tiếp tục bị bơ, và cả bàn ăn đang bàn bạc xôn xao về vấn đề tại sao trái đất lại xoay quanh mặt trời chứ không phải ngược lại với vẻ mặt rất chi là nghiêm trọng.

Sau bữa ăn, vì trời đẹp nên cả đám rủ nhau đi… tưới cây. Vườn nhà Josh ở tít phía Đông của cái sân. Nhưng lần này, đã rút kinh nghiệm, Josh đem theo cái la bàn, thế là hết lạc… (= =” như đi rừng nhể?)

Cái vườn thì khỏi phải nói, rộng cực kì luôn. Nguyên mảnh chia thành nhiều khu, khu trồng hoa, khu trồng rau, trồng cây thân thấp,… Thế là tụi nó quyết định đảm nhiệm việc tưới hoa.

CHAP 104 (2)

Cầm vòi nước trên tay, Zoey nhếch mép, cái mặt gian manh kinh khủng, còn hơn cả mấy thằng họ cướp tên giật. Nhỏ chỉa sang nó và Julia khiến cả hai ướt mèm, nó và Julia giật lấy vòi nước của hắn và Jackson chỉa ngược lại Zoey và xịt.

Cả ba đứa tụi nó vô tư cười giỡn mà đâu biết có ba anh chàng bị hớp hồn đứng ngớ ra. Nhìn tụi nó lúc này như mấy bà điên… ế nhầm, như mấy nàng tiên nhảy múa giữa cánh đồng hoa.

Julia bảo nó cứ giữ nguyên vị trí mà xịt Zoey, để cô chạy vòng ra phía sau nhỏ, trả thù tiếp về nụ hôn hôm qua. Kevin bé cười toe toét xịt nước vào ba đứa tụi hắn, làm cả bảy cùng ướt mem như vừa tắm xong. Vậy mà ai cũng cười tươi rói, ngạc nhiên một điều là vườn hoa cũng đã được tưới nước đủ hết, dù cả đám chỉ toàn nghịch. (Tưới hoa nghệ thuật đó nghen ~^^~)

Mấy cô hầu ở gần đó, nhìn thấy giật cả mình. Một cô chạy lại cười :

– Bảy người tắm suối nước nóng luôn nhé! Phía bên này có hai hồ lộ thiên này.

– Đi thôi! Ủa còn quần áo của chúng tôi? Rồi lát nữa tắm xong mặc cái gì? – Zoey háo hức.

– Yukata ạ. Chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn.

– Thế thì đi thôi! Ủa mà nhà mình có suối nước nóng luôn hả trời? – Josh đăm chiêu. Ấy! Anh này thiệt bá đạo. Nhà ảnh có mà ảnh không biết luôn! = =”.

– Ừm. Nhà anh cũng gần như ở trên núi còn gì. Ngay chân núi luôn.

– Uiz! Kệ nó đi! Còn giờ… đi thôi! – cả đám đồng thanh và suối nước nóng thẳng tiến. Tắm kiểu này không bệnh cũng kì tích luôn a.

Hồ nam…

Tụi hắn phóng xuống cái ùm như đi chơi ở hồ bơi. Josh nhăn nhó :

– Tại sao Kevin bé lại được tắm bên đó, trong khi tụi mình thì không?

– Mày ghen với thằng nhóc hai tuổi à?

– Ai nói! Ở bên này cũng được. Tao… chỉ… là….

– Woa! Thoải mái ghê! – Jackson bơi ếch, dù nước chẳng có sâu bao nhiêu.

– (_ _”) – hắn và Josh… nhìn anh với ánh mắt kì thị.

Hồ nữ…

Tụi nó với Kevin bé tung tăng ngồi ngâm mình hưởng thụ. Đang thư giãn đầu óc, tâm trạng vui phơi phới, cả người dễ chịu, còn được ngắm ngọn núi, đột nhiên nghe một tiếng “bốp” bên phía hồ nam. Zoey nói vọng qua :

– Chuyện gì vậy?

– Không có gì. – Josh hét qua lại. Thực chất, tiếng động đó là từ Jackson. Do bơi ở nơi quá độc đáo, chìm nghỉm, đập đầu.

– Tụi mình sang Nhật làm gì ý nhỉ? – nó hỏi một câu.

– Chơi Tết. – Zoey cười đáp.

– Mày quên Doraemon rồi hả? – Julia cười.

– Sao quên được. Nhân vật truyện tranh bất hủ mà lị. Nói mới nhớ, nhà anh có cuốn Doraemon nào không? Tự nhiên muốn cày truyện! Josh? – Zoey ngây thơ đáp. Nhỏ này rõ luôn rồi, mê chơi, quên luôn việc lớn.

– Con điên!! Là thằng Doraemon cấp trên của thằng Nobita á! – nó cốc nhẹ đầu Zoey.

– Ủa! Tao nhớ Doraemon là bạn thân của Nobita thôi mà? Cấp trên gì? – Zoey.

– Aaa!! Ôi! Điên mất! Là cái thằng bỏ trốn lúc ở Việt Nam đó.

– A! Nhớ rồi! Haha! Tụi bây thiệt kì ghê! Bạn bè không nhớ mà chả nhắc gì hết!

  … – nó với Julia thở dài rồi nín luôn. Bên kia ba đứa tụi hắn cố nhịn để không cười ra tiếng trước đoạn đối thoại chẳng giống ai của tụi nó.

CHAP 104 (3)

– Vậy tối nay đi bar đi. – hắn nói vọng qua.

– Okie. Tối nay bé Kevin ngoan ngoãn ở nhà nhé!

– Dạ!

Tối đó, ở bar Life – lớn nhất Tokyo. (xin thưa là em chém ợ)

Tụi nó lại ngang nhiên bước vào chả sợ gì dù đây là nơi xứ lạ. Do tụi này quá gây chú ý nên mọi người trong bar lúc này cứ nhìn chằm chằm vào, rồi ánh mắt không dời đi được bởi cả sáu có vẻ đẹp quá thu hút.

Cả đám kéo vào ngồi ở một góc khuất bar. Hắn gọi quản lí bar, mặt lạnh hỏi bằng tiếng Nhật :

– Anh có biết tên Doraemon?

– Anh là ai? – tên đó hỏi.

– Không cần biết. Tôi hỏi thì cứ trả lời.

– Không. Tôi không biết. – tên đó đáp.

– Hừm. Được rồi. Đi đi. – giọng hắn băng lãnh.

– Vâng. Vui vẻ. – tên quản lí nói rồi bỏ đi.

– Josh. Theo dõi. – hắn nói, sang quầy pha chế gọi vài ly.

– Ok. – Josh tuân lệnh thằng bạn đáng tin rồi chạy đi theo tên quản lí.

Đúng như hắn dự đoán, tên quản lí sẽ chạy ngay đi báo cho Doraemon đang trong phòng vip. Josh quay về bàn nói với hắn. Doraemon khẽ nhíu mày rồi theo tên quản lí ra chỗ cả bọn. Thấy hắn, mặt Doraemon hơi đen lại, nhưng cũng nghênh mặt cười nói :

– Đổi ý rồi hay sao mà theo tôi sang tận đây vậy?

– Ồ. Món quà lần đó của anh, cảm ơn nhé.

– Không có gì.

– Tôi nói luôn. Tôi muốn cảnh cáo anh tốt nhất đừng có bén mãn sang địa bàn của tôi buôn hàng trắng. Hiểu?

– Hừm. Tôi không hiểu.

– Đừng có giả ngu. Tụi đàn em của anh buôn bán ở Sài Gòn đấy. Tôi đã cảnh cáo trước lúc ở căn nhà đó rồi mà?

– Ồ. Vậy tao thích bán ở Sài Gòn đấy. Mấy đứa tụi bây dám làm gì tao? – ỷ là mình đang ở khu của mình, là cực kì an toàn, Doraemon nhếch môi khiêu khích.

– Vậy đừng trách tụi này thất lễ. Dù gì tôi cũng chẳng muốn gây gỗ gì với băng của anh.

“Đoàng”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .